Về một nỗi nhớ
Có những buổi chiều, trời như nhuộm một màu vàng cũ, gió thổi nhẹ nhưng đủ để mang theo chút hương của ngày xưa. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi nhớ bỗng ùa về — không ồn ào, không gấp gáp, chỉ như một làn sóng lăn tăn, chạm khẽ vào tim.
Nỗi nhớ vốn dĩ chẳng bao giờ báo trước. Nó đến vào một buổi sớm khi tôi vô tình nghe một bản nhạc quen, hay khi bắt gặp ánh mắt ai đó giống hệt ánh mắt của người xưa. Có lúc, chỉ cần mùi cà phê thoảng qua là lòng lại chùng xuống, bởi tôi nhớ ra đã từng có một mùa đông, chúng tôi ngồi cạnh nhau bên tách cà phê nóng, nói những chuyện vụn vặt nhưng thấy cả thế giới.
Thời gian trôi đi, chúng ta ai cũng bận rộn với cuộc sống. Những ngày đã qua bị xếp gọn gàng vào ngăn ký ức, tưởng như đã quên, nhưng thực ra vẫn ở đó, nguyên vẹn đến lạ. Và khi nỗi nhớ trở lại, tôi mới nhận ra: có những điều không thể cất đi, càng muốn quên lại càng nhớ sâu hơn.
