Trang Thơ Trần Phong Vũ
Trần Phong Vũ
Cựu Giáo Sinh Khóa 11 Trường Sư Phạm Saigon
Em viết về những mối tình
Liệu có thấy bóng hình tôi trong đó
Một gã cuồng si với hình hài lở dỡ
Yêu không yêu cứ mâu thuẫn với mình
Em viết về những tháng ngày bờ bãi rong rêu
Những phiền muộn lo âu nụ cười khắc khoải
Những nỗi nhớ đẫm mùi thịt da ngai ngái
Hương tình nhân ta ôm ấp ái yêu
Những phố sáng mưa chiều trên đỉnh phù hoa
Có khoảng lặng mà cũng có tiếng bước chân sáo nhảy
Dây leo xanh quấn quanh cội hoa vàng ngốc dại
Yêu không yêu em ắt biết thôi mà
Những trang đời vội vã lướt qua ta
Áo trắng cô dâu hiên nhà thờ đỏ sẫm
Hàng cây công viên mây trời trôi thăm thẳm
Có khi nào em thầm hỏi
Mình... đã yêu nhau
thật sự hay chưa...?
Liệu có thấy bóng hình tôi trong đó
Một gã cuồng si với hình hài lở dỡ
Yêu không yêu cứ mâu thuẫn với mình
Em viết về những tháng ngày bờ bãi rong rêu
Những phiền muộn lo âu nụ cười khắc khoải
Những nỗi nhớ đẫm mùi thịt da ngai ngái
Hương tình nhân ta ôm ấp ái yêu
Những phố sáng mưa chiều trên đỉnh phù hoa
Có khoảng lặng mà cũng có tiếng bước chân sáo nhảy
Dây leo xanh quấn quanh cội hoa vàng ngốc dại
Yêu không yêu em ắt biết thôi mà
Những trang đời vội vã lướt qua ta
Áo trắng cô dâu hiên nhà thờ đỏ sẫm
Hàng cây công viên mây trời trôi thăm thẳm
Có khi nào em thầm hỏi
Mình... đã yêu nhau
thật sự hay chưa...?
Bỗng dưng anh
thèm uống một ly bia
Thèm cạn môi em đang sủi bọt vàng hoe
Thèm cạp lưng em
thơm như sườn nướng
Và ghé tai em ...
thủ thỉ lè nhè
Bỗng dưng anh...
anh lại muốn hư
Muốn nổi gió lên cho tóc rối bơ phờ
Muốn xé nát tan đời xiêm áo
Đốt vạn cỗ lũy thành
cháy sạch ra tro
Bỗng dưng anh...
anh lại muốn hóa điên
Muốn thét gào lên
cho tung tóe lụy phiền
Muốn đảo điên thơ như Bùi Giáng
Và muốn thất tình giống Nguyễn Tất Nhiên
Bỗng dưng anh...
cũng chẳng hiểu anh
Chả nhẽ vì yêu nên anh hóa quẩn quanh
Hay mộng quàng xiên mà lạc điệu
Giữa đêm buồn ...
cô tịch
chẳng giai nhân
Bỗng dưng...
ừ thì bỗng dưng ghen
Bỗng dưng
thấy cuộc đời từ trắng hóa thành đen
Thấy em thiếu phụ thành cô lão
Còn anh thì...
râu tóc bạc như tiên
Thôi thế là thôi tan vỡ rồi
Nghĩa là tình dang dở đấy em ơi
Đêm nay anh chép vào nhật ký
Lại có một người...
sắp đi qua đời tôi....
thèm uống một ly bia
Thèm cạn môi em đang sủi bọt vàng hoe
Thèm cạp lưng em
thơm như sườn nướng
Và ghé tai em ...
thủ thỉ lè nhè
Bỗng dưng anh...
anh lại muốn hư
Muốn nổi gió lên cho tóc rối bơ phờ
Muốn xé nát tan đời xiêm áo
Đốt vạn cỗ lũy thành
cháy sạch ra tro
Bỗng dưng anh...
anh lại muốn hóa điên
Muốn thét gào lên
cho tung tóe lụy phiền
Muốn đảo điên thơ như Bùi Giáng
Và muốn thất tình giống Nguyễn Tất Nhiên
Bỗng dưng anh...
cũng chẳng hiểu anh
Chả nhẽ vì yêu nên anh hóa quẩn quanh
Hay mộng quàng xiên mà lạc điệu
Giữa đêm buồn ...
cô tịch
chẳng giai nhân
Bỗng dưng...
ừ thì bỗng dưng ghen
Bỗng dưng
thấy cuộc đời từ trắng hóa thành đen
Thấy em thiếu phụ thành cô lão
Còn anh thì...
râu tóc bạc như tiên
Thôi thế là thôi tan vỡ rồi
Nghĩa là tình dang dở đấy em ơi
Đêm nay anh chép vào nhật ký
Lại có một người...
sắp đi qua đời tôi....
Anh sắp đi đây em dấu yêu
Gót chân hoang trôi theo gió muôn chiều
Đâu bến đâu bờ đâu điểm hẹn
Để thuyền anh gác mái buông neo
Anh sắp đi sao cứ thấy bồn chồn
Chẳng có tiễn đưa và thiếu một nụ hôn
Không tay ai vẫy chào tống biệt
Có nghĩa là...
Ừ anh vẫn cô đơn
Nơi anh đến chẳng cùng trời cuối đất
Có biển xanh và phế tích một thời
Anh tuổi trẻ với tình yêu đánh mất
May ra còn một điệu lý buông lơi
Nơi anh đến ruộng đồng giờ lên phố
Ngõ nhà xưa khuất nẻo tự lâu rồi
Dăm bè bạn từng nhậu cùng góc chợ
Đứa mồ xanh đứa phiêu bạt muôn nơi
Anh phải đi phải đến phải trở về
Để tưởng niệm oai linh và cả những u mê
Để chiêm nghiệm một tình yêu lở cở
Như đứa con hoang ngồi khóc một trời quê...
Gót chân hoang trôi theo gió muôn chiều
Đâu bến đâu bờ đâu điểm hẹn
Để thuyền anh gác mái buông neo
Anh sắp đi sao cứ thấy bồn chồn
Chẳng có tiễn đưa và thiếu một nụ hôn
Không tay ai vẫy chào tống biệt
Có nghĩa là...
Ừ anh vẫn cô đơn
Nơi anh đến chẳng cùng trời cuối đất
Có biển xanh và phế tích một thời
Anh tuổi trẻ với tình yêu đánh mất
May ra còn một điệu lý buông lơi
Nơi anh đến ruộng đồng giờ lên phố
Ngõ nhà xưa khuất nẻo tự lâu rồi
Dăm bè bạn từng nhậu cùng góc chợ
Đứa mồ xanh đứa phiêu bạt muôn nơi
Anh phải đi phải đến phải trở về
Để tưởng niệm oai linh và cả những u mê
Để chiêm nghiệm một tình yêu lở cở
Như đứa con hoang ngồi khóc một trời quê...
Minh họa : Xuân Lộc 's Painting
Còn nữa