Trang Thơ Bùi Thị Đà

 Trang Thơ Bùi Thị Đà

Bùi Thị Đà - Cựu Giáo Sinh Khóa 11 Trường Sư Phạm Saigon


Không thể => có thể

Cuộc tình ta không thể chung đường
Nhưng sao lại vẫn cứ yêu thương
Chẳng thốt lời, chỉ biết vấn vương
Đêm đêm một mình ngắm trăng suông
Bỗng đôi lúc, tình tuôn bừng cháy
Nghìn trùng cách trở đắm men say
Tình ngọt ngào hay men đắng cay
Ồ không, đừng làm tim “ sợ hãi”
Mưa lại về, mưa Ngâu tháng bảy
Mưa đừng trôi - trôi tình Gió Mây
Hai ta không bao giờ chia tay
Anh rước em về phương trời ấy
Em hằng mơ ước thuở thơ ngây
Gió và Mây



Đôi khi mây ngao du quên gió
Gió cuống cuồng tìm khắp trời sao
Mây không gió mây buồn lắm đó
Gió không mây gió thét ào ào
Đố ai tách được gió mây
Đố ai tách được tình mây gió trời
Là người sống ở trên đời
Ước mong hạnh phúc tuyệt vời bên nhau

Trả lại em

Trả lại em
tuổi thơ ngà ngọc
tuổi mười tám đôi mươi
thời Sư Phạm Sài Gòn mộng mơ ơi!
Hoa điệp ngày ấy vàng rực góc trời
như reo vui gọi mời
đón những tà áo trắng hồn nhiên phơi phới!
Trả lại em
những ngày sống tuyệt vời
những ngày đời thật xinh tươi
Nhớ từng dáng thầy cô dạy
các môn học ,hành trang vào đời
Giờ Sư phạm lý thuyết - thực hành...đang tới
Những buổi thực kiến tập
ở các trường giờ vẫn nhớ
và bắt đầu vương kiếp tằm nhả tơ
Trong cả dòng đời bên các bé thơ
Minh họa : Xuân Lộc's Painting

Gió và Mây

Đôi khi mây ngao du quên gió
Gió cuống cuồng tìm khắp trời sao
Mây không gió mây buồn lắm đó
Gió không mây gió thét ào ào
Đố ai tách được gió mây
Đố ai tách được tình mây gió trời
Là người sống ở trên đời
Ước mong hạnh phúc tuyệt vời bên nhau

Anh và gió


“ Những cái gì dễ dãi
có bao giờ bền lâu “
Anh ở tận đâu đâu
chỉ vừa mới quen nhau
Đã vội vàng nói yêu
như làn gió liêu xiêu
Gió đến , gió ra đi
gió lang thang khắp nẻo
Đi hoài , đi mãi
Gió say sưa
Gió gặp mưa đong đầy giọt lệ
Cuộc trần gian là cõi hư vô
Gió gặp mây
gió mơn man- lời ru mây ngủ
Gió tìm được bến bình yên
tràn ngập hơi ấm , êm đềm.

Tà áo trắng


Áo em trắng quá ta loá mắt
Mạ vàng trong nắng trên đồi trưa
Tim ta chao đảo bước nghiêng ngả
Dù em trôi qua tuổi xuân thừa
Tà áo buông lơi dáng tinh khôi
Xưa kia đầu em nép vai tôi
Hoà cùng nhịp đập tiếng thở đôi
Nhớ hoài tha thiết hương trời đất
Lẩn quẩn bên tôi như gọi mời
Mây bay giờ cũng khuất xa vời
Tương tư áo trắng thuở một thời
Yêu em yêu tận đến tàn hơi
2-7-2023

Minh họa : Xuân Lộc 's Painting

Chờ


Chiều chiều ngóng mãi ra sông
Nhìn theo thuyền khách giữa dòng nước trôi
Bâng khuâng lưu luyến sầu vơi
Nhắn ai còn nhớ Cần Thơ nơi này
Ra đi lòng đã hẹn ngày
Trở về tròn ước cho khuây tâm đầu
Xoá bao niềm nhớ bấy lâu
Ai dè dài cổ tìm đâu bóng người.!!!

Đường


Đường thời gian bước đi đi mãi
Đường ko gian là cuộc ly tan
Đường trăm năm xé nát tâm can
Đường chung đôi giờ đã chia phôi
Đường chia đôi còn nhơ nhớ hơi
Đường công danh lẩn quẩn loanh quanh
Đường tiền tài ta tranh hổng lại
Đường thất bại mới biết khờ dại
Đường tâm linh tìm thấy bình an
Hè về , dế gáy râm ran
Khuya nghe não nuột chẳng màng thiết chi !

Anh


Anh đâu xa biệt phương trời ấy                          
đến khi buồn mới chợt nhớ em
Hạnh phúc với em èo uột quá
mỏi mòn chăm bón chờ đơm hoa
Thời gian qua cuộc đời bôn ba
Tình yêu ta tựa mây lướt qua
Tình yêu ta như nắng xế tà
Anh ơi ! Thương nhớ chỉ xót xa.


HAPPY FATHER’S DAY
Cha


Cha như một tộ canh dền
nuôi con khôn lớn đi lền muôn nơi
Cha như đồng lúa ruộng khơi
từng đàn én lượn rạng ngời mùa xuân
Cha như trăng sáng vô ngần
dẫn đường soi lối thế gian thăng trầm
Cha như cây đước cây bần
mang dòng nước lớn bầy đàn cá tôm
Cha như nước mắm cá cơm
chấm dưa giá hẹ cơm ngon gì bằng
Đêm đêm con ước mơ rằng
Thấy Cha hiện hữu con hằng nhớ thương
( nhớ Cha quá , Cha ơi !),đi lền // đi nhiều nơi , từ của miền Tây Nam bộ

                                                                                                                 Bùi Thị Đà - Cựu Giáo Sinh Khóa 11 Trường Sư Phạm Saigon
Happy Mother’s Day
Ngày của Mẹ

Mẹ như thuyền vượt biển khơi
Đưa con đi khắp chân trời ước mơ
Mẹ như là những vần thơ
Ru con khôn lớn nên cơ nên đồ
Tình mẹ lai láng biển hồ
Thương con dẫu cảnh sóng xô ngược dòng
Mẹ như biển lúa trổ đòng
Nuôi con khôn lớn tấm lòng bao la
Mẹ là dòng nước phù sa
Cho cây kết trái đơm hoa đầy vườn
Mẹ dù vất vả trăm đường
Hy sinh khuya sớm nắng sương cả đời
Đêm đêm con ngước lên trời
Chắp tay cầu nguyện . Mẹ ơi ! con nè.

Tình thuở xưa

Gió nhắn gởi đến anh
Trường Sư Phạm SaiGon
Sáng sáng có người em
đến trường trắng tung bay
Ngoài đường còn chìm say
hàng điệp gió hơi lay
dẫn em vào lớp học
ngày dài buồn đang mọc
Trái tim nho nhỏ hồng
luôn không ngừng chờ mong
xôn xao và rung động
thơ thẩn một mình ngóng
Ngước mặt lên trời cao 
Anh giờ ở phương nào
đồi núi mây che phủ
cùng sương vây kín trụ
Những xao xuyến không nguôi
giọt lệ vô tình rơi
hoàng hôn tím chân trời
Em vẫn còn chơi vơi
Giữa mùa đông giá lạnh
trái tim càng se chặt
tình yêu nồng son sắc
khe khẽ gọi tên em

Viết về em

Sáng nay thức dậy trời hanh nắng
bướm vờn mai trắng bướm ngẩn ngơ
nắng ngả sân nhà sao trống vắng
gió thổi nhẹ êm lặng như tờ
Thuở ấy lâu rồi nhưng vẫn nhớ
bình minh nắng đẹp gặp người em
Cô em thuở ấy tròn mười tám
học trường Sư phạm SaiGon xưa
Em thường thích ngắm mây ngẩn ngơ
ưa ca múa hát cùng trẻ thơ
mở rộng thiên đường đón ước mơ
rời trường đơn bóng còn ngây ngô
Ngày lại ngày, thời gian vẫn trôi
vận đời chuyển tiếp cuộc luân hồi
góc bếp chái hè lam chiều khói
hắt hiu phủ xuống tình mồ côi
Em tôi ngây ngô nay goá phụ
nặng gánh đôi vai oằn nỗi sầu
hơn nửa đời người bên đàn trẻ
hương thời gian thanh ngát mai sau


Ta nhớ em -Đà Lạt ơi !


Đà Lạt ơi , ta nhớ em nhiều
Chiều bơ vơ lững thững bên hồ
Ngàn thông buồn buông bao sợi nhớ
Tình yêu em tựa sóng dâng bờ
Đà Lạt ơi , ta nhớ em đôi mắt u sầu
như sương mờ hồn chìm trong niềm đau
Đà Lạt ơi , mây giăng kín phủ
có bao điều nhắn nhủ
Ta là nơi mong em trú ngụ
Đêm đêm về nỗi nhớ thiên thu
Đà Lạt ơi , em xinh tươi tựa dáng thiên thần
ta thương em vô ngần
mong ngóng chờ
vẳng nghe tiếng chuông ngân
Chiều qua đây em đâu rồi
Em ở tận mãi phương trời
Bỏ ta một bóng đơn côi
Tình ta đành phải phai phôi
Thành phố buồn , vì tình vẫn xa xôi
Người tình ơi , giờ như tựa áng mây trôi
Ngày nao hẹn ước chung đôi
Chừ còn ánh trăng tàn khôn nguôi

Mưa

Chiều mưa rơi khắp sân trường
để anh đứng đón nhớ thương mỏi mòn
Mưa rơi , đau cánh hoa non
Mưa sầu rụng xuống nát mòn con tim
Mưa làm mây hết đi hoang
làm lay hồn khẽ run đang lạnh người
đôi tay đan chặt không rời
Mưa rơi lặng lẽ ngỏ lời “ thương em”

 

Nhớ thương đầy vơi

Bao lần thương nhớ đầy vơi
Tháng ngày âm ĩ đơn côi ngóng chờ
Hai phương cách biệt ngẩn ngơ
Nước sông ra biển bơ vơ cuộc tình
Ngoài trời hoa bướm lung linh
Tuy xa cách mặt tim mình nhịp chung
Bao giờ ta mới tương phùng
Quên đi những lúc nghìn trùng cách xa
Vượt qua bão táp phong ba
Túp lều tình ái nở hoa tràn đầy
Tình mình cùng với trời mây
Cho vơi thương nhớ cho đầy nhớ thương




Biển vắng

Chiều nay lang thang ngoài biển vắng
Nhớ nhớ hoài nghe lòng sâu lắng
Nắng nhạt dần chiều tàn vàng võ
Sóng quên bờ không về cát nhớ
Sóng ra đi đến sóng bạc đầu
Anh ra đi biển rầu mong đợi
Lặng lẽ xua luôn một cuộc đời
Hoàng hôn xuống lòng lại rối bời
Mây xám bồng bềnh gió dừng trôi
Thời gian ơi ! Xin đừng xám vội
Từng giọt buồn rụng nát tim côi
Xin còn vương lại chút khôn nguôi




Hoàng hôn

Nắng vàng nhạt dần tắt
Trời đã tím hoàng hôn
Tình chìm trong lặng ngắt
Tôi đang giữa hoàng hôn
Đời buồn tủi cô đơn
Bao ngày dài héo hắt
Đợi nhau trong quay quắt
Anh ơi ! Lòng se thắt
Chẳng thiết chi tháng ngày
Mùa Xuân lặng lẽ qua
Hạ Thu buồn xót xa
Đông sang tim băng giá
Cố tìm lại bóng ai
Chút hy vọng đắng cay
Còn mong lửa nồng say
Lúc hoàng hôn sót lại


Hoài cảm

Ghép những niềm vui để sống còn
Ghép vạt nắng nhạt đón hoàng hôn
Ghép vầng mây xám trăng thêm tỏ
Ghép tháng năm vào hoài niệm thương
Gom lá vàng xoá dấu chân vương
Tưởng bước anh về trong mù sương
Phải chăng gió mang hương bay toả
Ghép yêu thương ủ ấm đoạn trường
Trăng vén mây ngàn đã lên cao
Lung linh huyền ảo ánh trăng sao
Người đã đi xa hay còn nương lại
Tiếng tơ lòng ghép khúc ly tao

Tình mong manh

    

Tình mong manh

Tình yêu chỉ để
Tháng ngày buồn sao ?
Ba mươi tháng tư
Héo khô hạnh phúc
Còn gì đâu anh
Thôi đành quên mau
Vơi bớt đớn đau
Ngày tháng yêu nhau
Còn gì đâu anh
Mưa gió oán than
Thời gian ly tan
Khóc hơn mưa ngàn
Còn gì đâu anh
Vì tình mỏng manh
Lời thề trăm năm
Lịm vào xa xăm
Còn gì đâu anh
Bao nhiêu đắng cay
Chiều tím bủa vây
Người đã xa người


Chỉ là yêu

Có mối tình ngồ ngộ
Kẻ đầu sông cuối sông
Hai cuộc đời trôi nổi
Dù chưa gặp một lần
Mà âm thầm nhớ thương
Cuộc tình thật vấn vương
Mong tìm bến hạnh phúc
Con tim luôn thổn thức
Nhưng sóng gió cuộc đời
Những đam mê cuồng vội
Bao cực hình gian khổ
Trổ chịu nếm thương đau
Còn gì để nói đâu!
Một tình yêu chóng mau
Cầu xin phép nhiệm mầu
Cho tình càng bền lâu
Cùng nhau về bến đỗ
Thời gian đầy bão tố
Duyên kiếp vẫn lẻ đôi
Thôi tình duyên không đặng
Nghìn trùng lặng nhớ thương

 

 




Tản mạn nghề giáo .

Rời trường SP yêu thương
Áo dài lộng gió thơm hương biển trời
Bảng xanh phấn trắng nửa đời
Vì mang trọng trách ko rời nghiệp vương
Biết bao kỷ niệm nhớ thương
Bên đàn em nhỏ mái trường dấu yêu
Nhớ bài tập toán ban chiều
Liêu xiêu con số yêu kiều mắt em
Những ngày thơ ấu tìm xem
Tình cô dịu ngọt ấm êm gì bằng
Hoa vàng bướm trắng vờn quanh
Cho em cất cánh xứng thành người dân .

 



Mưa.

Ngoài trời mưa tuôn rơi
Khắp cả một khung trời
Mặt nước bong bóng vỡ
Tình nhớ tận mù khơi
Cuộc tình như khói mây
Gió thổi cùng mưa bay
Đời buồn vui đắng cay
Chờ nhau cùng tháng ngày
Mưa vẫn rơi tơi bời
Lòng thương nhớ đầy vơi
Một cực hình đấy thôi
Đau khổ nâng ly bôi
Sao mưa cứ vấn vương
Tháng tư tàn bi thương
Lệ buồn dâng Quê hương
Nước mắt người tha phương .

 



Thoáng qua .

Đêm hôm nay
Trời không sao
Sương bay cao
Hơi se lạnh
Chợt lòng chạnh
Nghĩ đến anh
Anh có nhớ
Người em nhỏ
Mà anh cho
Là tri kỷ
Trong suy nghĩ
Đặt em vào
Ngăn nào nhỉ ?
Trái tim anh



Đau .

Nắng phai nhạt tiếng yêu
Phai tàn luôn màu nhớ
Quên lãng mùi hương thương
Thôi đành lòng đem đốt
Cất tro tận đáy lòng
Dù đất âm thầm quay
Bình minh vẫn chiếu sáng
Hoàng hôn lại lặng tìm
Lịm tắt vào đêm đen
Đời ta không loé đèn
Tình cũng trôi lạc hướng
Cả cuộc đời phiêu lãng
Trong canh bạc đỏ đen
Tháng tư lại ập đến
Hằng số nhớ hôn mê
Sao chưa tỉnh đau phê

 



Tiền kiếp

Có phải hạnh duyên ... từ tiền kiếp
Luân hồi dẫu muộn vẫn là duyên
Muốn ru giấc ngủ càng thêm khó
Quanh quẩn trong hồn bóng dáng ai
Đâu dễ tìm quên do phận số
Từng ngày viết nốt gởi vào thơ
Để sau bên cạnh như tri kỷ !
Dẫu lúc buồn vui chẳng hững hờ
Chép vội như ghi dòng nhật ký
Tình trong thương nhớ cứ trào dâng
Có khi tìm mãi ko ra ý !
Càng thấy thương ơi chép vội vàng
Tất cả đều là duyên với phận
Ngàn sau thơ mãi ở bên ai
Bao nhiêu da diết bao nhiêu nhớ !
Chép lại thành thơ cho cõi riêng

 



Cám ơn

Cám ơn ai đã dám
Đưa tay ra xoa dịu
Đau đơn cuộc đời ta
Và cười đùa nói khẽ :
“ Trăng tàn khuya lặng lẽ
Vẫn sáng tỏ đó em “.
Về với anh em nhé
Dù hơi thở còn nhẹ
Về bên anh cuối đời
Lần đầu cũng lần cuối
Giờ vẫn chỉ là em
Lòng này ko sao quên
Thương nhớ chỉ một người
Anh thật người lãng mạn
Thương nhớ mãi miên man
Tình yêu tuổi muộn màng

 

Còn tiếp