Thơ Hà Thu Thủy

 Thơ Hà Thu Thủy

Cựu Giáo Sinh Khóa 9 Trường Sư Phạm Saigon

NGÀY XƯA MÌNH NHƯ THẾ

Bên ngoài khung cửa sổ
Là gió thổi lay lay
Cùng lá cây thổ lộ
Về những vầng mây bay.

Bên trong khung cửa sổ
Tóc ngắn và tóc dài
Miệt mài cùng sách vở
Chăm chú nghe giảng bài.

Bên ngoài khung cửa sổ
Lá vàng rụng chơi vơi
Nắng mật vàng nghiêng đổ
Rủ lá cùng đùa chơi.

Bên trong khung cửa sổ
Tóc ngắn len lén nhìn
Ném câu thơ viết vội
Đáp xuống bàn xinh xinh.

 


Bên ngoài khung cửa sổ
Ngan ngát hương hoàng lan
Vài đôi chim sẻ nhỏ
Ríu rít chơi xếp hàng.

Bên trong khung cửa sổ
Tóc dài mắt đen mơ
Khẽ khàng đọc dòng thơ
Che miệng cười nhè nhẹ.

Tháng sáu nắng nồng nàn
Thả xuống nghìn giọt mật
Khung cửa tròn miên man
Vòm lá xanh hiên vắng.

Tháng sáu gió rì rào
Lay lay bờ tóc cỏ
Gọi mưa về xôn xao
Dạt dào bao nỗi nhớ.

 


HÁT TẶNG
Hát tặng cho hàng cây
Một bài ca của gió
Vi vu từ đầu ngõ
Lá vàng rụng bay bay.
Hát tặng cho dòng sông
Một bài ca của nắng
Mái chèo khua gợn sóng
Lục bình trôi mênh mông.
Hát tặng cho vầng trăng
Một bài ca của biển
Giữa trời đêm thinh lặng
Tiếng sóng vỗ thật hiền.
Hát tặng ngàn giọt mưa
Một bài ca của cỏ
Nghiêng nghiêng từng giọt thưa
Đủ làm run vai nhỏ.
Hát tặng cho trời mây
Một bài ca của khói
Ngàn năm mây vẫn bay
Mang theo nhiều mong đợi.



Hạ hồng ơi! Khoan đi ... Chờ đã nhé
Xin chút mây...Xin chút nắng hanh vàng
Xin một tí ngọt ngào từ phượng thắm
Xin giọt mưa bay rất đổi dịu dàng.
Tháng sáu trời mưa...Mưa chiều rả rích
Mưa nghiêng nghiêng giăng trắng xóa con đường
Nhớ một người của mưa xưa mờ mịt
Đi bên nhau mong mưa mãi... Đừng dừng.


BIỂN LÀ BỐ                          


Biển là Lạc Long Quân
Quả tim trăm ngăn nhớ
Khi trầm tư hiền lành
Lúc ầm ào nức nở.
Năm mươi người con xa
Nơi trùng trùng rừng núi
Trời xanh mây nhạt nhòa
Biển xanh xanh chờ đợi.
Biển có tìm Âu Cơ
Trăm ngăn tràn thương nhớ
Nước biển luôn mặn mà
Hàng ngàn năm trăn trở.
Biển có nỗi niềm riêng
Trải ra cùng với sóng
Sóng chính là tim biển
Thiên thu vẫn trào lòng .
BIỂN là BỐ...BỐ ơi!
Trong tim con vời vợi.


Có lúc thấy mình như là cơn gió
Trôi khắp đầu ghềnh cuối bãi lang thang
Bởi vì gió không nhà không bến đậu
Nên muôn đời suốt kiếp mãi hoang mang.
Có lúc thấy hồn lâng lâng mây khói
Đợi chiều về bay vương vấn bên song
Vì mây khói có lúc tan lúc hợp
Nên tình đầu dẫu có cũng như không.
Có lúc thấy hồn mình như con nước
Chảy theo dòng đời tiếng đục lời trong
Và bởi nước không thế ngừng xuôi ngược
Nên tình yêu mình xanh những rêu rong
Có lúc thấy mình như là cái bóng
Yêu nồng nàn mà chẳng thể gần nhau
Anh... Lặn lội phương xa nhiều lận đận
Em... Một mình trong chiếc bóng lao đao.

Nước sông Đồng ôm vầng mây trắng
Nắng vàng ru cây lá hiền hòa
Tháng sáu giữa trưa hè tịch lặng
Êm êm buồn tiếng vọng thời gian.
Chờ gió...Gió mãi xa chưa đến
Gọi người... Người chẳng thể hồi âm
Có vầng mây lênh đênh trên bến
Phía trời xa lặng lẽ xây thành

Tháng Sáu dang vòng tay
Nối liền trời và đất
Bằng muôn hoa khoe sắc
Bằng mưa chiều bay bay.
Tháng Sáu nghiêng bờ vai
Hoa tường vi rộ nở
Tử đằng tím mộng mơ
Ngỡ ngàng rung cánh mỏng.
Tháng Sáu xinh môi hồng
Sóng sánh giọt mật ong
Trải nắng vào hoa cỏ
Cho hạ vàng mênh mông.
Tháng Sáu thơm bờ tóc
Tha thướt áng mây trôi
Nghe theo lời mời mọc
Của gió cùng rong chơi.


Muốn úp mặt vào cát vàng sóng trắng
Tìm xôn xao biển muôn kiếp trào lòng
Để nghe được lời chân tình sâu lắng
Của cát vàng giành cho biển mênh mông.
Muốn thả tóc bay trong chiều biển gió
Cảm nhận nồng nàn ve vuốt trùng khơi
Để còn nghe hồn ngập tràn thương nhớ
Về một thời yêu dấu đã xa rồi.
Muốn dang tay ôm trọn nghìn giọt nắng
Nhuộm trên đầu những ngọn sóng già nua
Vẫn hồn nhiên dạt dào vào bãi lặng
Thật ngọt ngào ru cát ngủ bình yên.
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt
Để tìm điều ẩn ý dưới hoang mang
Và muốn nghe giữa vô cùng tịch mịch
Trăng lạc đường khiến gió phải lang thang.

Còn tiếp