Trang Thơ Lê Hà Thăng

Trang Thơ Lê Hà Thăng


Sinh ngày 18-02-1952  Tại Thăng Bình Quảng Nam
Tốt nghiệp Trường Sư Phạm Saigon
Từng dạy học tại Huyện Hốc Môn và Quận 12 









Tập Thơ Cỏ Lá Thì Thầm






Tập Thơ Mùa Hương Xưa



NGỒI Ở N. MỘT MÌNH

Tưởng như quên một lối về
Gọi người đi gửi câu thề hẹn bay
Tưởng như còn một đêm này
Mai qua sông rộng đã đầy nước dâng.

TIỄN M. VỀ CẦN GIUỘC
Đưa dùm nhau một đọan đường
Buổi em về có nghe thương xót lòng
Mời ta lên chuyến xe đông,
Mời em lên chuyến xe mong gặp người.

Ở PHƯỚC BÌNH, NHỚ H.
Mưa bay, chiều mưa bay
Sầu ta giăng mấy ngã
Em về áo sương phai
Ngợp hồn ta quán nhỏ.

Đường xa mù bụi đỏ
Mắt môi buồn se cay
Ta về quên, phố nhớ
Còn chút lòng thơ ngây.
BIỂN
Mỗi thân ốc đều mang hồn của biển
Mỗi cánh buồm đều nặng gió trùng dương
Riêng con sóng cứ xô bờ tim kiếm
Chẳng thấy đâu bóng dáng một thiên đường.



TÀN CUỘC
Khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống
Tiễn mùa thu trong buổi chia tay
Là quên hết những ngày hẹn ước
Chẳng còn ai trong cuộc vui này.



TIẾC
Mái tóc bây giờ chỉ còn ngắn ngang vai
Anh tiếc ngày xưa phủ dài lưng óng ả
Thôi trách gì nhau những cảnh đời nghiệt ngã
Ai biết được lòng mình sau buổi chia tay.

 

 

NỖI NIỀM CHIM SÁO

 Tặng cháu Ty
Thương cho chim sáo ngày xưa
Sang sông rộng một chiều mưa sổ lồng
Đành rằng bến đục - bến trong ...
Thì thôi ... cũng phận má hồng rủi may.


KHI GHÉ VỀ SƯ PHẠM

Bâng khuâng một chút tình này
Buổi về mưa cũng đổ đầy xót xa
Người đi áo mộng đường hoa
Và thôi, thôi nhé, riêng ta với người.

LẶNG LẼ NƠI NÀY

Đã hết những ngày bên ngõ hoàng lan
Ta về đây giữ lại chút huy hoàng
Chẳng biết mưa giăng giữa trời phương ấy
Có còn ai đếm hộ bóng mưa tan.
TRĂNG HUYỀN SỬ

 Ô hay, trăng huyền sử
Bày giữa chợ trời, đông
Ta, em, người mấy thuở
Vẫn còn nhiều long đong.

Về qua khe đá tạnh
Mặc cả chuyện đời thầm
Trăm năm sau đá lỡ
Ngồi kể chuyện lương tâm ...

TRÊN PHÀ CÁT LÁI VỚI THỦY, OANH.

 Coi như là cuộc giã từ
Ta còn ai vẫy tay mù biệt xa
Em về bên ngõ trăng hoa
Tháng mười hai có đôi tà áo bay.

 

 

TÍM MỰC TÌNH THƯ

Màu mực tím vẫn còn nguyên ký ức
Kể từ khi phượng thắm đỏ sân trường
Em đi rồi sách vở nặng tay thêm
Và ngày tháng bỗng nhiên dài vô tận.

Sao chẳng đến cùng nhau chiều mưa phất
Để tóc buồn lược chải cũng xa tay
Đôi mắt nào còn lẩn khuất đâu đây
Khung cửa mở ra một trời thương nhớ.

Ta vẫn biết, em yêu, ngày tháng đó
Chẳng bền lâu hơn một tiếng thở dài
Nên đường về nhàu nát áo mơ phai
Đem hương khói ủ bên lòng kỷ niệm.

Tình thư cũ vẫn chưa nhòa mực tím
Vẫn long lanh trong đôi mắt rưng buồn
Vẫn ngóng chờ mái tóc xõa ngang lưng
Chiều hãy chậm cho ai dừng chân bước.

Để ta nhủ với lòng ta buổi trước
Đem thơ ngây đổi lấy nụ cười hiền
Sao bùi ngùi ánh mắt liếc đầu tiên
Ai chẳng có dại khờ trong thoáng chốc.

Ai chẳng thấy trái tim mình rạo rực
Khi run run tay nắm lấy tay người
Lòng sẵn chờ, môi sẵn hé hoa tươi
Và chân bước như ra ngoài vũ trụ.

Tươi tắn quá những mầm xinh mới nhú
Mà lượng đời không đủ độ bao dung
Nên chia tay về hai phía mịt mùng
Phai nhạt hết những thư tình mực tím.

BÀI THƠ TÌNH THUỞ ẤY

Trang sách nhỏ dấu những tờ thư mỏng
Nụ cười xinh, mắt sáng với tay ngoan
Đã qua rồi năm tháng ấy bâng khuâng
Khăn áo mộng giữ lòng ai một nửa

Cũng đôi phen ta về ngang song cửa
Hương ngọc lan còn đậm giữa vườn mơ
Nhưng chỗ ngồi xưa đơn lẻ, ơ hờ
Khi đã vắng bước chân người lui tới.

Ta vẫn biết tình xuân tươi sẵn đợi
Bởi hạ nồng đã nhạt lá thu phai
Thôi cổng trường xưa đoạn tuyệt dấu hài
Chút lưu luyến gởi theo tà áo khép.

Lòng dửng dưng để cho tình thêm đẹp
Để má hồng môi thắm đến mai sau
Cho tóc xanh năm tháng chẳng phai màu
Ta sẽ giữ giữa ngăn đời ký ức.

Tình năm năm chưa đủ dài giấy mực
Nên chiều nay lặng ngắm bóng ai về
Lòng dặn lòng sao vẫn thấy đau tê
Con đường cũ chẳng về qua đó nữa.

Thơ ta viết bởi một thời áo lụa
Mở lồng son đem nhốt gió trăng vào
Nhưng trăng tàn và gió đã lao xao
Nên dang dở bài thơ tình thuở ấy.



NGẪU HỨNG CA DAO 2

 Chim Quyên xuống đất ăn trùn
Buồn buồn nhớ chuyện buồn buồn
Anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than
Mười năm một giấc mộng tàn
Bước chân xuống núi ngỡ ngàng tử sinh.



DẤU NGỰA BUỒN PHIỀN.

Thôi
là cuộc tiễn đưa nhau
Ngựa xa
về đứng bên cầu ngóng trông
Giữa dòng xưa
Nước biển đông
Chiều hoang thầm lặng
Mơ lòng thủy chung.
(Trích Dấu ngựa buồn phiền 1972)
CUỐI NĂM GẶP NGƯỜI KHÔNG HẸN ƯỚC

Ta qua thời trai trẻ
Em vừa hết thanh xuân
Ngờ đâu chiều bóng xế
Còn gặp nhau giữa đường

Chuyện xưa ngồi nhắc lại
Bao xa xót ngậm ngùi
Vẫn đôi bàn tay ấy
Bối rối gjữa lòng vui.

Em còn giữ gì không?
Chút tình thơ vụng dại
Ta nhớ đến vô cùng
Nụ cười xinh ngày ấy.
*
Bài dân ca em hát
Lồng lộng giảng đường xưa
Cứ nghĩ đời chân thật
Có hay đâu lọc lừa.

Vẫn biết làm sao hơn
Khi đường chia trăm ngã
Có phải mắt em buồn,
Mà hồng phai đôi má.

Trong cơm áo đời thường
Có riêng ai lận đận
Xin tròn tiếng thủy chung
Xin tròn câu bổn phận.

 

 

THÁNG GIÊNG MƠ

Tháng giêng hồng như búp sen thơm
Tỏa vào hồn ta
Tuổi thơ ngây choáng ngợp
Như cánh diều bay giữa tầng không.

Tháng giêng tươi như nụ cười hiền
Trong đôi mắt ta
Giữa ngày xanh oan nghiệt
Chút bùi ngùi còn đọng dấu cô đơn.
***
Tháng giêng trong như màu mắt em nhìn
Xóa sạch buồn đau
Tình ai còn kỷ niệm
Chẳng bóng hình nào soi được cho nhau.

Tháng giêng xanh như mái tóc em dài
Lòng ai vương vấn
Bước chân chiều hôm nay
Để đường về cứ mãi bâng khuâng.

Tháng giêng ngon như đôi môi em gần
Sao ta đành cắn
Sợ phai màu hồng son
Xin giữ cho tình sáng một vầng trăng.

MỘT CHÚT TÌNH PHAI

Tưởng như người vẫn sống
Tưởng như người đâu đây
Ta về qua phố rộng
Còn chút tình hương phai.

Một chút gì chua xót
Biết lòng đau vô cùng
Có phải tình, dao nhọn
Đâm thấu hồn rưng rưng.

Làm sao ta hiểu được
Tháng sáu xót xa người
Mưa phai mù dáng lược
Mưa phai nhòa mắt môi.

Ta về se áo ướt
Vai lạnh với tình không
Van lạy người xưng tội
Chút thân ái của lòng.

Nghe chiều qua phố nhỏ
Có chuông reo tan trường
Ai về bên cổng mở
Ngỡ bóng người yêu thương.

Ta còn đây tóc rối
Chờ bạc trắng tình nhau
Mà người sao chẳng đợi
Mà người bỏ đi mau.

Thôi đành như bóng nắng
Phai vội những ngày mưa
Chuyến xe chiều đã vắng
Một chỗ ngồi năm xưa.

THƠ CHO NGƯỜI XA XỨ

(Tặng P..T.Nhiệm)
Tình vẫn trẻ, tuổi mười lăm mười bảy
Nên tháng năm cứ đọng mãi xuân thì
Mỗi cuộc hẹn chờ, mỗi phút chia ly
Lòng xao xuyến như chưa từng sống vậy.

Muốn gom góp buồn vui yêu ghét lại
Nhặt nhạnh đắng cay dịu ngọt ghen hờn
Cả những mất còn thất bại thành công
Chia xẻ hết mỗi tâm tình tha thiết.

Tình vẫn trẻ mà sao em chẳng biết
Để già nua theo suốt cuộc đời mình
Đến một ngày thuyền giữa sóng chênh vênh
Ai hiểu được vì sao đầu sóng bạc.

Em đừng nghĩ lượng đời sao quá chật
Chẳng còn đâu một chỗ bước chân vào
Vắng em rồi cây cỏ cũng lao xao
Nói chi đến những tình yêu mến khác.

Tình vẫn trẻ, tình vẫn hồn nhiên nhất
Giữa áo cơm tất bật của đời thường
Đem nỗi buồn len lén để sau lưng
Và nhẹ bước đôi chân đừng ngoảnh lại.

Môi chỉ thắm có một thời con gái
Tóc xanh huyền chỉ một thuở thanh xuân
Ngày đi qua cứ đi mãi không dừng
Em sẽ thấy trái tim mình đau thắt.

Tình vẫn đẹp, vẫn ngàn năm son sắt
Đời dường như ngắn lại đến vô thường
Có bao giờ ai giữ được mùi hương
Sao cứ tiếc cứ thương màu hoa cũ.

Cũng như em, ta làm thân xa xứ
Cũng buồn đau theo lam lũ mưu sinh
Cứ trở trăn với bao chuyện ân tình
Nên cứ thấy lòng mình sao chật chội


QUÊ NHÀ

Tuổi thơ gởi lại quê nhà
Cõng lưng nghèo khó bôn ba xứ người
Mười năm lận đận buồn vui
Chắt chiu với giấc mộng đời chưa tan
Đêm nằm mơ một ánh trăng
Mơ con diều giấy chạy băng cánh đồng.
“Cơm người ...” đâu dễ ngồi không
“Chẳng như cơm mẹ ...” Nhói lòng xót xa
Nhìn đâu cũng thấy quê nhà
Dù đi trên đất phồn hoa thị thành.


NHỚ MẸ TA XƯA

Chiều nay nhớ mẹ ta xưa
Bỗng dưng thèm tiếng hát đưa nôi buồn.

Dù đi trăm núi ngàn sông
Làm sao hiểu thấu nỗi lòng mẹ yêu.
Au ơ ... chim vạc kêu chiều
Gian nan đời mẹ bao điều đắng cay
Lưng còng tóc bạc răng lay
Mẹ hy sinh hết những ngày xuân xanh
Cho con cơm áo học hành
Cho con cả giấc mơ xanh bầu trời.
Con đi gần trọn đời người
Vẫn không nhớ hết những lời mẹ khuyên.

Dang tay ôm mọi ưu phiền
Đổi cho mẹ chỉ một niềm vui thôi.

MÙA HƯƠNG XƯA
Mến tặng V.T.N.Nga

Em ạ, chiều nay con bướm chết
Làm sao rung động một cành hoa
Hương sắc ấy bây giờ đã hết
Tiếc một đời cánh mỏng đường xa.

Ai đem thương nhớ vào trong mộng
Xin giữ cho tình một chút hương
Hồn bướm đã say trời cao rộng
Am thầm riêng một cánh hoa tươi.

Lặng lẽ chiều nay lặng lẽ chiều
Ai về đem xác bướm kia chôn
Có bao giọt lệ trào trong mắt
Nhỏ xuống lòng ta chút tủi buồn.

Ai biết tình xa, tình ly biệt
Lòng không nhung nhớ những đêm thâu
Đốt nén hương chia niềm tưởng tiếc
Cho đời hiu hắt cuộc chờ nhau.

Đừng hẹn cùng ta trời viễn xứ
Giọt nắng nào tươi cánh bay nghiêng
Có phải hương xưa mờ phấn nhụy
Nên lòng cũng lạnh đến vô biên.

Lặng lẽ chiều nay, lặng lẽ chiều
Em về hồn bướm đã mơ tiên
Xót xa một chút buồn phiêu bạt
Ai hiểu cùng ai những nỗi niềm.

Thầy Xưa

Một hôm trên đường ra phố
Bất ngờ gặp lại Thầy xưa
Vẫn dáng gầy gò khắc khổ
Vui mừng em đứng lại thưa.

Thầy giờ tay run chân yếu
Phơ phơ tóc nhuộm mây trời
Vẫn giọng ân cần nhỏ nhẹ
Mắt cười ngấn lệ xa xôi.

Vui sao những ngày đi học
Sớm trưa từng buổi rộn ràng
Nhớ sao ngày còn đến lớp
Lời Thầy khuyên đỏ từng trang.

Con giờ trăng quê rời bỏ
Từng đêm khắc khoải mơ về
Thầy cũng xa làng ra phố
Chiều nay ngồi nhớ đất quê.

Thắm thoát bốn mươi năm lẽ
Lòng con vẫn tạc ơn sâu
Đâu nghĩ có ngày gặp mặt
Thầy trò tóc bạc như nhau!.